Hắn không biết phải làm gì lúc này, sao càng nói cô càng
khóc, hắn bước đến vỗ nhẹ lấy vai cô, cho cô mượn bờ vai để tựa đầu vào mong
sao cô cảm thấy ấm lòng hơn. Cô choàng tay ôm lấy hắn làm hắn rối hơn, hắn đâu
phải muốn thế này…tự dưng hắn nghĩ đến nó nếu nó biết…chắc chắn…haizzz
Chuông điện thoại hắn reo lên, hắn mừng vì có lý do để đẩy cô ra
-Anh có điện thoại – Thoát khỏi cô hắn thấy nhẹ nhõm vô cùng, còn cô nàng cảm
thấy tức giận
-Anh nhớ dùng canh nha, em xuống nhé!
-Uhm, cám ơn em
Đợi Túc Linh ra khỏi phòng hắn nhấn gọi lại cho nó
-Sao anh không nghe máy?
-Anh…à anh…đi tolet – Hắn nhăn mặt, cảm thấy có lỗi với nó rồi – Gọi anh có gì
không? Sao giờ này vẫn chưa ngủ hay là nhớ anh
-Ai thèm…chỉ muốn biết anh đang làm gì thôi. Giờ em ngủ đây, anh ngủ sớm đi
-Uhm, em ngủ ngon. Yêu em!
Nó miễm cười, tắt máy. Thật ra hắn đã đoán đúng rồi vì cả tuần nay có bận thi
tốt nghiệp trên trường đâu có thời gian sang thăm hắn đâu. Còn hắn nằm xuống
nệm thở dài, gát tay lên trán suy nghĩ về chuyện của nó và hắn, về chuyện của
Túc Linh…phải giải quyết thế nào đây?
………
-Trúc Nhi, Hoàng ở đây kia mà
Mới sáng ra mà Hoàng đã gọi nó ra ngoài, muốn gì đây chứ? Vừa thi xong có ngày
nghỉ mà cũng không cho nó nướng là sao? Nó chạy lại phía Hoàng
-Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi tớ ra đây thế?
-Tặng cậu – Hoàng đưa hộp quà ra trước mặt nó
-Sao lại tặng quà cho tớ? Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?
-Cậu không nhớ sao? Hôm nay, cách đây 4 năm cũng tại nơi này chúng ta quen biết
nhau, cậu quên rồi à
Nó nhớ lại… “Năm đó khi vừa đậu đại học, nó vui mừng và quyết tự thưởng cho
mình chuyến đi chơi…quanh công viên. Không biết xuôi rủi làm sao khi vừa đến
đây thì chiếc xe của Hoàng phía trong chạy ra, nó thắng gấp nên chiếc xe bị đức
thắng và lao vào chiếc xe của Hoàng, cả hai lăn ra đường. Nó thương cho chiếc
xe yêu của nó vội đứng dậy hầm hầm tiến đến Hoàng
-Cậu kia, chạy xe sao không nhìn đường thế hả? Mau đền xe cho tui đi
Hoàng đứng dậy, mình mảy ê ẩm, một thiếu gia như cậu chưa từng bị một vết
thương nhỏ mà giờ xây xác tùm lum vì nó
-Cậu đi không nhìn đường thì có, chạy xe kiểu gì mà ẩu thế?
-Cậu bảo ai ẩu hả? Có mau đền tiền cho tui không hả? – Nó
-Xe tui cũng bị cậu làm hỏng, mau đền đi
Lần đầu tiên có một con bé nói chuyện tay đôi với Hoàng, Hoàng lấy làm thích
thú liền bày trò truê ghẹo. Nó nhìn sang chiếc xe của Hoàng…phải không vậy…xe
nó thì chỉ bị sơ sơ mà xe Hoàng cong niền, méo mó tùm lum. Nó nhìn Hoàng cười
trừ…
-Hihi…xe cậu hư…xe tui cũng hỏng, vậy hều nhé!
Nó dựng chiếc xe nó lên định bỏ chạy thì bị Hoàng túm lấy yên sau
-Này…buông ra…đã bảo huề rồi kia mà
-Xe cậu tui sẽ sữa và đổi lại cậu cũng sữa xe tui, ok
-Cậu…buông ra đi rồi nói – Hoàng nhẹ dạ vừa buông ra nó phóng cái vèo, còn quay
lại le lưỡi trêu
-Bye bye
Hoàng nhìn bộ dạng của nó không khỏi tức cười, quay lại nhìn chiếc xe của mỉnh
Hoàng lắc đầu…cái gì bên cạnh chiếc xe thế kia…là phiếu báo nhập học “Bùi Ngọc
Trúc Nhi, lớp QTNT35”. Vậy là Hoàng quyết tìm nó, rồi những chuyện kế tiếp là
hai người gặp lại…lại gây nhau như chó với mèo. Rồi một hôm trong giờ học, nó
bị ngất do làm việc quá sức và người bế nó xuống phòng y tế là Hoàng, người xin
nghỉ cả buổi học để chăm sóc nó cũng là Hoàng…vậy là từ đó nó với Hoàng trở
thành đôi bạn thân như hiện giờ, riêng chỉ có Hoàng biết cậu đã có cảm tình với
nó từ cái ngày định mệnh ấy và tình cảm ấy đã dần dần lớn lên theo thời gian….”
-Haha...trông cậu lúc đó tức cười thật…không ngờ bị một con nhóc gạt haha
-Cậu còn cười nữa đấy à, báo hại tớ hôm đó phải đẩy cả chiếc xe giữa trời nắng
nóng thế đấy, khi về đến nhà rồi bệnh luôn
-Hihi sorry…tớ không cố ý…mà….tớ cố tình haha
Nó bỏ chạy, Hoàng rượt theo nó, nó cười khoái chí…lâu lắm rồi mới có lại được
cái cảm giác của con nít thế này…Đuổi một hồi cũng mệt, cả hai thả người xuống
bãi cỏ
-Trúc Nhi này!
-Hửm
-Nếu…không gặp tớ nữa cậu có nhớ tớ không?
Nó trở mình nằm sấp nhìn Hoàng, Hoàng cũng thế
-Sao cậu lại hỏi mình như vậy? Lại là chuyện cậu đi du học đúng không?...Cậu
phải về đây thăm tớ nếu không…tớ giận cậu suốt đời
Nó vừa nói thiệt vừa pha chút trêu Hoàng, vì nó biết Hoàng sẽ về thăm nó thôi.
Trông nó lúc này đáng yêu quá, đáng yêu đến mức Hoàng không kiềm chế được bản
thân, Hoàng chồm người hôn
Chương
26
26.Anh – Đan Mã
Tại một gian phòng rộng lớn xa hoa, các cô chân dài trong trang phục thiếu vải
đang nhảy múa uốn éo giữa gian phòng, xung quanh là những tên đàn ông ngắm nhìn
với cái nhìn đầy dục vọng.
-Haha…anh Thành, sao anh có trò này hay thế? Bây giờ đàn em mới có dịp thưởng
thức – Tên Sang
-Haha…chú mày cứ yên tâm…sau này anh chú mày sẽ có nhiểu trò vui hay hơn nữa
dành cho các anh em. Chỉ cần các anh em làm tốt chuyện này cho anh
-Haha tưởng gì…anh Thành yên tâm, vụ lần trước chỉ là cảnh cáo, bọn chúng có
điều tra cũng chẳng tìm ra được gì đâu…hahaha
-Thế nên…anh rất hài lòng về lão đại của chú mày… Bây giờ, anh không muốn chỉ
là cảnh cáo mà anh muốn…hahaha…
-Anh Thành cứ yên tâm giao cho bọn này…chỉ cần xong phi vụ anh nhớ hậu hỉnh với
bọn đàn em một chút là được – Đan Mã giờ mới lên tiếng
-Chuyện đó chú mày không cần lo, làm ăn với nhau bao năm nay chẳng nhẽ chú mày
không tin ở anh?
-Haha anh Thành nói quá, bọn đàn em sao dám nghĩ thế - Tên Sang chen vào
-Haha chú mày được, anh Thành tặng nó cho chú mày đêm nay – Tên Thành đẩy cô
nàng đang ngồi cạnh mình sang cho tên Sang, tên Sang cười khoái chí, tên Thành
ngoắc tay một cái các cô chân dài liền bước đến gần – Và tất cả các cô ở đây
đều dành cho các anh em – Bọn đàn em la to cười khoái chí, mỗi người ôm một em,
Đan Mã nhìn sang tên Thành…nhếch mép rồi tiếp tục với ly rượu trên tay, tên
Thành nhìn bọn đàn em cười khoái chí rồi nhìn sang Đan Mã – Chú mày cũng chọn
cho mình một cô đi chứ?
Đan Mã nhìn một lược các cô chân dài với ba vòng nóng bỏng trông bộ dạng thiếu
vải trầm trọng, phấn son loè loẹt…Đan Mã nhếch mép cười
-Chú mày không thích sao? – Tên Thành đã hợp tác với Đan Mã khá lâu nhưng vẫn
chưa thể nào đoán được suy nghĩ của Đan Mã, tên Thành cũng chẳng ưa Đan Mã
nhưng muốn làm chuyện đại sự thì hắn đành cho qua
-Anh Thành không biết chứ…lão đại nhà em đang mắc chứng tương tư rồi – Tên Sang
nhiều chuyện làm tên Thành lấy làm hứng thú
-Haha…ai mà có diễm phúc được lão đại các chú để ý đến thế?
-Là con bé hay đi cùng với giám đốc trẻ họ Hoàng đấy
-Haha…Đan Mã ơi là Đan Mã, con bé ấy có gì mà làm chú mày phải thế này…ở đây có
biết bao cô chân dài xinh đẹp…thôi hãy quên con bé đó đi, nó không xứng với chú
mày đâu...nó chỉ đáng phụ vụ cho bọn đàn em của chú mày thôi
Ầm, tiếng đập bàn một cái thật mạnh làm cả gian phòng im lặng đột ngột, lão
Thành đang cười cũng cứng đơ mặt ra
-Đó là chuyện của tôi…tôi cấm ông nhục mạ cô ấy – Biểu hiện của Đan Mã làm tên
Thành quê độ, tức tối đến tím mặt nhưng vẫn phải hạ giọng
-Haha…chú mày nóng thế…anh chỉ đùa thôi mà…để anh tìm cách bắt nó về cho chú
mày
-Cám ơn ông…nhưng đây là chuyện riêng của tôi mong ông đừng xen vào…còn chuyện
hợp tác ông hãy chờ tin chúng tôi sẽ không làm ông thất vọng. Tôi xin phép
Đan Mã cùng bọn đàn em trở về, tên Thành giận đến tím cả mặt mày
Buổi tối tại Smile mấy ngày nay hắn không đến Smile vì công việc ở công ty khá
nhiều cần hắn giải quyết, cả đến thời gian bên cạnh nó hắn cũng không có…
-Xin chào quý khách, quý khách dùng gì ạ?
Nó bước đến chiếc bàn gần cửa kính để phục vụ vị khách đang ngồi ở đấy, vị
khách ngước lên nhìn nó, nó chau mày…rồi một cơn lửa giận từ từ xuất hiện
-Lại là anh…anh đến đây muốn gây chuyện nữa à? Tin rằng tôi sẽ báo cảnh sát về
vụ việc lần trước không?
Nó nói lớn tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nó biết mình hớ
cũng không muốn lại có chuyện xảy ra nó nhẹ giọng
-Anh mà gây chuyện thì đừng có trách sao tôi không cảnh báo trước – Nó chỉ thấy
tên này đi có một mình nghĩ anh ta sẽ không dám làm bậy nên giọng nói có phần
đe doạ, Đan Mã chỉ nhìn nó rồi cười khảy
-Nhân viên đón tiếp khách hàng quá kém – Đan Mã ghi vào một tờ giấy rồi dán vào
bảng ý kiến khách hàng, nó đọc mà tức điên lên vội xé toạt xuống
-Anh muốn gì?
-Haha hay nhỉ? Phục vụ sao lại hỏi khách hàng muốn gì?
-Anh… - Nó chỉ vào mặt Đan Mã, đúng tên này hỏi đúng mà, nó lấy lại chất giọng
nhẹ nhàng như thường ngày – Quý khách dùng gì?
-Một chai whisky
-Vâng
Nó bước vào trong với gương mặt lầm lầm lì lì, Quốc Lâm gặng hỏi
-Em sao thế, Trúc Nhi?
-Tên đó…hừ tức chết mà
-Tên nào? – Quốc Lâm nhìn ra ngoài phía cánh cửa, chau mày nhìn… - Là cái tên
hôm trước gây rối ở quán cũng là tên đã đánh Thiên Du?
-Phải
-Được lắm, còn dám đến đây – Quốc Lâm định ra thì nó ngăn lại
-Anh Quốc Lâm…thôi bỏ đi anh chuyện cũng qua rồi, vả lại anh ta đến đây không
gây rối thì kệ anh ta coi như không thấy gì là được
-Em thiệt là…
-Anh đừng làm mọi người hoảng sợ chứ
Đúng, đúng là quán đang rất đông khách…nó nói rồi bước vào trong mang rượu ra
bàn Đan Mã, Đan Mã cầm lấy chai rượu khui ra rồi đưa ra trước mặt nó
-Xin lỗi vì chuyện hiểu lầm lần trước
“Cái gì? Hiểu lầm? Tên này mặt dày thiệt mà” nó tròn to đôi mắt nhìn Đan Mã,
Đan Mã nhếch mép, nó giận run bắn người, tên này gây rối ở Smile làm mọi người
bỏ chạy, đánh hắn bị thương mà nói là hiểu lầm…hiểu lầm cái quái gì ở đây, nó
cầm lấy ly rượu hất thẳng vào mặt của Đan Mã rồi bỏ vào trong mặc kệ mọi người
nghĩ gì về cô nhân viên của Smile đối xử với khách như thế nào…
-Xin lỗi…đúng là đồ không biết ngượng
Đan Mã nhìn theo diệu bộ của nó miễm cười thích thú, đây là lần đầu tiên trong
đời anh bị một cô gái tầm thường, với vẻ đẹp bình thường chẳng có gì để chú ý
đến cả nhưng anh cũng không hiểu vì sao lúc nào trong tâm trí của mình, hình
ảnh của nó vẫn luôn ẩn hiện.
@
Thách thức
Tit tit…đang đứng đợi Hoàng thì điện thoại nó báo nhận được tin nhắn, mở ra là
của “Thiên Du đáng yêu”, nó miễm cười thầm nghĩ: “Anh đúng là đáng ghét thật
mà!!”
-“Chiều nay 1h anh sang đón em, chúc em buổi sáng vui vẻ!”
Sang đón nó, có việc gì sao? Đã hơn 1 tuần rồi nó không qua nhà hắn vì ngại mẹ
hắn, vì không muốn gặp cô tiểu thư kiêu ngạo kia, nó định hỏi hắn nhưng lúc này
Hoàng đã đến
-Đợi mình lâu không? Xin lỗi… tại đường hôm nay đông quá
-Tớ cũng mới ra thôi, mình đi…- Nó và Hoàng hôm nay có hẹn đi câu cá cùng nhau
Tại công ty, Quốc Lâm ngồi trong phòng làm việc cùng với người trợ lý đắc lực
Chính An, một lúc sau hắn bước vào
-Chào giám đốc – Chính An cuối chào hắn
-Chào cậu, cậu ngồi đi – Chính An ngồi xuống, lôi trong cặp ra tập hồ sơ đưa
cho hắn
-Theo như những gì chúng ta điều tra được thì tầng 3 khách sạn Rose bị cháy là
do có người chủ đích chứ chẳng phải do chập điện như bên cảnh sát đã điều tra
Hắn giỡ tập hồ sơ ra xem, trong đó là một số hình ảnh kèm theo những thông tin
liên quan
-Đây là người dân sống gần đó tên Phi, khoảng 23h đêm xảy ra hoả hoạn anh ta đã
trông thấy một nhóm người ra khỏi Rose, một lúc sau thì phát hoả
-Còn đây là… - Hắn nhìn hình ảnh của tên đi phía trước
-Đây là tên Sang cùng đồng bọn của chúng, chúng đã vô hiệu hoá hết camera nhưng
không ngờ còn một cái ở ngay cánh cửa ra vào phía trên cùng nên không ai để ý
Hắn đã nhìn ra tên đó là ai, cũng đã có duyên chạm mặt 3 lần rồi chứ nhỉ…nhưng
hắn không thể đoán ra, tên này phá hắn nhằm mục đích gì?
-Hãy tiếp tục cho người điều tra, tôi cần thông tin về tên này và tên chống
lưng của bọn chúng là ai?
-Vâng. Tôi xin phép – Chính An ra ngoài
-Việc liên lạc với chủ tịch Trương thế nào rồi? – Hắn quay sang Quốc Lâm
-Ông ấy hẹn 2h chiều nay gặp tại nhà hàng PK, tớ đã đặt chỗ trước rồi
-2h
-Uhm có việc gì à? Tớ đã hỏi thư ký của cậu chiều nay cậu hoàn toàn không có
lịch hẹn
-Uhm…thôi được rồi, chiều 2h gặp lại. Tớ có việc phải đi
-Ok
Bim…bim…tiếng kèn phát ra từ chiếc xe quen thuộc, nó nhanh chân đi lại gần, hắn
mở cửa bước ra khỏi xe
-Có việc gì vậy anh?
-Mẹ đã cho chúng ta đã có cơ hội, em phải cố gắng lên – Hắn nhìn nó tươi cười
nói
-Cơ hội? Cố gắng…?
Đến nhà hắn, nó bước vào với một cảm giác lo lắng, không biết mẹ của hắn nhìn
nó như thế nào khi mà chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu. Nhìn thấy ba mẹ
hắn, Thiên Kỳ và Túc Linh đang ngồi ở phòng khách, nó cuối chào cho phải phép,
ba mẹ hắn cũng bỏ qua chuyện cũ không nhắc đến nữa làm nó thấy nhẹ người hơn,
còn Túc Linh với thái độ cởi mở hơn bao giờ hết
-Trúc Nhi, sao lâu quá không thấy em đến chơi, không gặp em chị thật sự rất nhớ
Túc Linh làm nó không biết cô đang thật lòng hay đang giả dối, cô kéo nó ngồi
gần mình hơn, mọi người thấy vậy cũng vui vẻ hơn
Ngồi trò chuyện với cả nhà một chút, hắn cùng ba đến công ty vì lịch hẹn trước
đó không thể huỷ được.
-Các con ngồi đây trò chuyện, bác thấy hơi mệt
-Bác thấy trong người thế nào ạ? – Nó và Túc Linh cùng hỏi rồi nhìn nhau, Thiên
Kỳ nhìn hai người
-Nghỉ một chút sẽ không sao
-Để con…/ Để con đưa bác về phòng – Túc Linh nhanh hơn nó một bước
-Uhm, cám ơn con
Túc Linh vui trong lòng, tỉ số bây giờ là 1 – 0, cô đưa bà về phòng tỉ mỉ đặt
bà xuống giường, đắp chăn lại cho bà rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà ngoái nhìn
ra vẻ gật đầu, bên ngoài cô bước đi với vẻ mặt tự đắc.
-Thiên Kỳ, em đói chưa chị làm vài món cho em nhá! – Túc Linh
-Dạ, cám ơn chị
-Chị Túc Linh, có cần em giúp gì không?
-Không c…à có, em vào bếp giúp chị một tay nhé
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô làm đôi mắt trở nên loé sáng
Hoàng theo ba của mình đến tập đoàn Hoàng Vũ với mục đích ba Hoàng muốn giới
thiệu đứa con trai độc nhất của mình cho người bạn chí cốt năm nào. Ngồi trong
căn phòng sang trọng được một lúc thì ba hắn, hắn và Quốc Lâm bước vào, họ vui
cười niềm nở đón tiếp nhau
-Chào ông bạn già, khoẻ không? – Trương Sinh vỗ mạnh vào vai ba hắn, ba hắn
cũng thế
-Khoẻ…haha, đã hơn 20 năm rồi còn gì
-Ba với bác ấy quen nhau sao? – Hắn đã quên
-Phải đây là người bạn ba thường nhắc với con đấy
-Dạ, vâng cháu chào bác
-Haha chúng ta đã gặp nhau rồi kia mà…còn đây đứa con trai độc nhất của tôi,
Hoàng chào bác đi con
-Cháu chào bác
Hoàng chào ba hắn đồng thời không quên nhìn hắn một cái, hắn cười khảy thầm
nghĩ “Không ngờ tôi và cậu cũng có duyên đấy chứ?”.
-Còn đây là Quốc Lâm, trợ lý đắc lực của Thiên Du, tôi xem nó như con của mình
-Cháu chào bác
Nó vào giúp Túc Linh nhưng chẳng biết nên làm gì vì hầu như cô đã làm xong hết
rồi, nó chỉ đứng đó khi cô cần gì thì cứ sai vặt nó thôi.
-Trúc Nhi, con pha giúp bác cốc nước chanh được không? – Mẹ hắn xuống bếp nãy
giờ trông thấy nó không có chuyện làm mà cũng rán đứng đó trông cũng tội nên cố
ý bảo nó ra ngoài
-Dạ, bác đợi con một chút
Bà ra ngoài, Túc Linh liếc nhìn nó đang cẩn thận pha cốc nước chanh, nếm cảm
thấy vừa miệng nó chuẩn bị mang lên thì…
-Trúc Nhi, chị quên mất…em lại cái tủ gần cánh cửa số trong ngăn cuối cùng lấy
giúp chị hộp nguyên liệu nha…chị đang dỡ tay
-Dạ, chị đợi em chút
Nó đi lại mở ngăn cuối cùng tìm kiếm, ở đây Túc Linh đang cho cái gì đó vào cốc
nước mà nó vừa pha, Thiên Kỳ vừa bước vào trông thấy vội nấp sang một bên nhìn
-Đây, của chị đây
-Cám ơn em
Nó thấy Túc Linh vui cười trở lại, nó nghĩ chắc tại lúc đó cô quá kích động nên
có lời quá khích thôi, nó mang cốc nước lên cho bà, Thiên Kỳ nhìn cốc nước trên
tay nó lắc đầu
-Con mời bác
-Cám ơn con
-Mẹ đừng uống
-Sao thế?
-Dạ…không…không có gì
Thiên Kỳ ngồi xuống, nó nhìn theo cô khó hiểu, bà uống một ngụm rồi phun cả ra
ngoài ho sặc sụa, Thiên Kỳ vội vỗ ngực bà, nó thì tái xanh mặc…sao bà lại thế,
nước có vấn đề gì sao?
-Mặn quá, cô cho tôi uống nước muối hay sao vậy hả? – Bà tức giận
-Bác dùng nước đi ạ - Túc Linh mang nước lọc đến cho bà, Thiên Kỳ liếc nhìn cô
-Cháu…cháu đã nếm rất vừa miệng rồi mà
-Cô cho rằng tôi hảm hải cô à, cô thử mà xem
Nó nâng cốc lên thử một ngụm rồi cũng phun cả ra ngoài, nó nhìn Túc Linh
-Sao em không cẩn thận thế…chắc là Trúc Nhi nhìn nhầm muối thành đường, bác
đừng nóng
-Hừ…có lý nào cả muối và đường cũng không phân biệt được
Bà bỏ lên phòng Thiên Kỳ đỡ bà về phòng, nó trừng mắt nhìn Túc Linh
-Có phải do chị?
-Chị không có…chắc là do em cầm nhằm đường thành muối thôi – Túc Linh bỏ vào
trong bếp tiếp tục công việc gọt trái cây dang dỡ của mình, nó cũng theo vào
trong
-Em không nhầm lẫn được, đây…đường em còn chưa cất vào trong nữa kia mà
-Thế à…thế thì đã sao? – Túc Linh nhếch môi nhìn nó rồi tiếp tục gọt trái cây
-Chị…chị thật quá đáng mà
-Haha…với loại người vô liêm sĩ như cô thì như thế vẫn còn nhẹ
-Chị…hoá ra đây là hành động một người có ăn học, nết na dịu dàng, một tiêu thư
của gia đình có danh giá – Nó ức quá chẳng biết mình đang nói gì nữa